quay sang hỏi :”sao em cứ nhìn anh thế?” thì nó khẽ kéo cái laptop của mình về
phía nó và mở tệp tin mà mình lưu tên là :”HIV/AISD” – tập tin lưu trữ tất cả
những gì mình sưu tầm cũng như nghiên cứu về căn bệnh thế kỉ này!
Nó mỉm cười
và quay sang nhìn mình bằng 1 ánh mắt rất trìu mến rồi cất tiếng :”Em biết mà,
ngay từ đầu em nhìn anh, em đã nhận thấy có gì đó mà em có thể tin
tưởng”
Thôi hỏng rồi, không phải nó thích mình thật đấy chứ, mình ấp úng
quay sang hỏi lại :” Hả? Em thích anh thật đó à?”
Em nó cười tủm tỉm, hơi e
thẹn :”Nếu thế thì có được không ạ?”
Thôi mình xong rồi, ông trời ơi,
tạnh mưa nhanh nên…
Một lần nữa mình lại hơi bối rối, thấy vậy nó nhanh ý
nói :”Anh sao vậy? Anh ko thích em à?”
“Ko phải? Nhưng mà…” mình đáp…
Em
nó lại nói :”sao anh?”
Mình: “Em nghĩ tình yêu là gì? Chúng mình quen nhau
chưa đầy 1 tiếng”
Em nó cười hơi buồn và nói : Vâng em biết rồi…anh là sinh
viên Y à?
Mình: Không, anh là sinh viên IT…
Em: Vậy sao trong laptop của
anh lại có tài liệu về HIV/AIDS?
Mình : Anh nghiên cứu về căn bệnh đó, căn
bệnh thế kỉ mà, anh đang cố gắng năm tới lấy cái giải Nobel về Y Học (Mình lại
chém được ngay)
Em: Sao em lại có cảm giác anh làm vì lý do khác?
Mình
ngạc nhiên: Sao em lại nghĩ vậy? Vậy em nghĩ anh làm vì lý do gì?
Em nó nhìn
mình và nói : Em cũng chẳng biết nữa nhưng em nghĩ anh làm ko phải vì lợi ích cá
nhân.
Mình cười : Em là thầy bói à? Anh làm cái gì cũng đặt TIỀN lên hàng đầu
em ạ!
Em: Cứ cho là vậy đi…nhưng theo em nếu vì tiền thì anh nên chọn cái
khác để làm chứ đừng chọn cái này…sinh viên IT mà nghiên cứu về HIV/AIDS và lại
còn hi vọng đạt giải Nobel! Anh ko thấy những thứ anh làm cũng đủ cho 1 kẻ ko
học thức như em nhận ra mục đích thật sự à?
Mình ngồi rồi trợn mắt nhìn nó:
Thứ nhất, nếu vô học mà nói chuyện sắc sảo như em thì anh cũng muốn vô học. Thứ
2, em đủ tinh tế để nhận ra điều đó vậy hãy nói rõ ràng xem mục đích thực sự của
anh là gì?
Em nó cười: Vậy em cũng muốn trả lại anh 2 cái thứ. Thứ nhất, xem
ra anh cũng đã bắt đầu nhận là mình làm vì mục đích khác rồi. Thứ 2, em nghĩ anh
nghiên cứu vì một lý do cao cả hơn…anh ko muốn nói cũng được nhưng dù sao em
cũng vui lắm!
Mình thực sự có chút gì đó tò mò về em nó rồi….
Mình : Ừ, em
đúng thì cũng đúng, nhưng a nghĩ có 1 điểm sai…và anh nghĩ một người tinh tế như
em phải nhận ra chứ nhỉ?
Em: Anh nói tiếp đi!
Mình: Ngay từ đầu khi bước
vào anh đã nói chuyện vs bọn em bằng giọng điệu như thế nào chắc em cũng thấy
đấy…anh nghĩ mình cũng chỉ là một người bình thường và thậm trí rất nhố nhăng,
chứ ko cao cả như em nghĩ đâu!
Em: Anh có vẻ ko hiểu con gái nhở?
(Sao em
nói chuẩn thế, anh chính xác là vậy mà)
Mình: Ừ!
Em: Nhìn thẳng vào mắt em
nhé, em sẽ nói ra 1 bí mật của em cho anh biết…
(Lúc này mình nghĩ, chắc lại
câu I LOVE U hay Em Yêu Anh rồi hay cái gì đó tương tự đây mà)
Mình : Ok
em!
Em: Nhưng anh phải hứa với em…
Mình: hứa cái gì?
Em: Em đùa đấy,
anh chẳng phải hứa với em cái gì đâu!
(Mình cũng tò mò rồi đấy, có vẻ quan
trọng đây, nhìn mặt nó là biết mà)
Mình: Được rồi mà, em nói đi!
Em nó mặt
nghiêm nghị, mắt nhìn vào mắt mình, 2 đôi mắt nhìn nhau 1 phút, dường như nó
đang nghĩ cái gì đó!
Và rồi cái miệng xinh xắn đó cũng cất
lời:”Em…em”
Mình: Nếu em cảm thấy quá khó nói hãy viết ra word trong laptop
của anh…nếu em cảm thấy ko muốn nói nữa thì ko cần nói cũng đc!
Nó ghé sát má
nó vào má mình, mình hơi hoảng vì ko hiểu nó định làm gì, thì ra nó định nói
thầm với mình…
“Em bị HIV”
Mình chết đứng người lại, dường như tim
ngừng đập vài giây rồi sau đó đập mạnh như muốn nhảy khỏi ***g ngực…
Im
lặng…
Giờ thì hiểu tại sao con bé lại quan tâm tới mỗi tệp tin đó trong
laptop mình và mình cũng hiểu tại sao con bé nghĩ về mình và dành cho mình những
tình cảm đặc biệt như vậy…
Cũng hơi thắc mắc, dường như 2 chữ “tình cờ” đang
khiến mình biến thành một nhân vật bất đắc dĩ trong một câu chuyện
buồn…
Không giang im lặng cho tới khi nó đứng dạy và đi…
Mình phải làm sao
đây?
Mình chắc rằng nó đã hi vọng rất nhiều vào người mà nó đã nói ra câu đó,
nhưng mình không thể? Mình không biết phải nói gì với cô bé! Mình không biết
phải làm sao nếu cô bé thích mình thật…và mình không biết phải làm sao tiếp
nữa…
Chỉ một câu nói…
Sao em lại chọn anh là người để nói ra cái bí mật
này…
Mỗi ngày em tiếp đến hàng trăm khách…tại sao chứ?
Rồi mình cố ngẩng
mặt lên và nhìn xem cô bé đang ở đâu?
Ko thấy…
Mình vội gập chiếc laptop
lại cho vào túi và chạy ra ngoài…
Cô bé với chiếc áo dài đỏ đang đưa đôi tay
nhỏ bé ra để hứng từng giọt mưa…
Mình khẽ ra đứng bên cạnh cô bé, lúc này
mình thấy cô bé đẹp đến lạ kì…
Một nụ cười trong trẻo…:Vậy mà em cứ ngỡ
anh đã đi rồi đấy!
Mình thản nhiên trả lời: Ừ, anh cũng định thế đấy!
Em:
Em nói vậy thôi chứ em biết thừa anh sẽ không đi…
Mình: Vậy sao? Em nói giống
như em hiểu anh lắm vậy!
EM: Đúng rồi, anh cũng hiểu em nhở?
Mình:
Thôi…nhưng chuyện em vừa nói là thật chứ? (Sao mình lại hỏi câu này nhở?)
Em:
Anh muốn nghĩ sao cũng được…em ko nói dối ai lần đầu gặp mặt đâu!
Mình: Nhưng
điều này cũng đâu thể nói với một người lần đầu gặp mặt như anh?
Em: Em cũng
ko biết nữa…à anh! Cho em làm 1 chuyện nhé…
Mình: Chuyện gì?
Em: Anh ôm em
một lầnđi…
Mình: Ko phải anh sợ cũng ko phải là anh ngại nhưng anh ko thể làm
điều đó, anh xin lỗi…
Cô bé hơi buồn nhưng vẫn mỉm cười: Chúng mình làm bạn
của nhau nhé…
Mình: Ừ
Em: Em biết anh muốn hỏi em nhiều thứ đúng ko? Vậy
đợi em tan ca rồi chúng mình đi dạo nhé!
Mình: Ừ!
(Chẳng biết lúc đó lấy
đâu ra cái cản đảm nói câu ừ nữa, xe ko có, tiền cũng ko còn nhiều…)
Em: Vậy
vào trong đợi em đi, em sắp tan ca rồi!
(Kiểu như 1 đôi yêu nhau vậy nhở?
Mình còn kém tuổi em ý mà )
Mình ngồi đợi khoảng 30 phút…với những suy
nghĩ lung tung!
Em lại đến vỗ vai và làm động tác quen thuộc, lấy 1 ngón tay
chọn vào má mình khi mình quay đầu lại!
Em: Đi thôi anh!
(Ngạc nhiên
quá, em nó đã thay quần áo rồi! Áo phông, quần jean ngắn…phong cách trẻ con quá!
mắt mình cứ tròn xoe nhìn vào ngực nó, tại ở đó có cái chữ gì đó mà mãi ko dịch
được)
Mình: Đi đâu cơ?
Em: Đi dạo chứ đi đâu?
Mình: Trời mưa mà!
Em:
Em yêu mưa!
Mình: Nhưng anh còn laptop!
Em: Đưa nó đây…
(Ặc, của cải
lớn nhất của mình mà nó coi như cái kẹo ý nhở?)
Mình: Hử? Đưa cho em
á?
Em: Anh sợ mất à!
Mình: Ko, đây! Nhưng em mang nó đi đâu?
Em: Mang
đi cất vào tủ đồ của em!
Mình: ò, đây!
1,2 phút sau em nó đã đi ra và
trên tay kèm theo 1 cái ô…
Mình: Em có mỗi 1 cái ô thôi à?
Em:
Vâng!
Mình: Nhưng anh nghĩ nó hơi nhỏ!
Em: Thế thì cất ô đi, mình ko cần ô
nữa…
/Ôi con bé này, anh mài có một bộ quần áo thôi đấy…
Nghĩ tới đây
mới nhớ, chết cha rồi, mưa thế này thì về làm sao kịp Thạch Thất đêm nay (Nhà
bạn mình ở tận Thạch Thất, HN)/
Mình: Thôi, mang ô đi, em đừng để bị ốm
(Mình biết là bệnh nhân HIV/AIDS sức đề kháng rất kém mà)
Em: Vâng, hi
hi!
Mình và em nó bước ra khỏi khách sạn…hjx, trời mưa mà sao đường vẫn đông
thế, đúng là Hà Nội.
Cứ cầm cái ô lụp sụp thế này mình cũng khó chịu, mà
lại còn đi nhanh nữa chứ…
Mình mở đầu bằng 1 câu hỏi: Sao? em ko định nói gì
với anh à?
Em: Nói gì?
Mình: Nói gì